Đế Vương Công Lược

Chương 38 Thương Nam Châu [ Phi Loan Lâu Chủ]

Đốt Tinh rời khỏi người Đồ Bất Giới thì vầng sáng cũng từ từ mờ đi, không lâu lắm đã khôi phục dáng vẻ ảm đạm ám trầm như trước.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt nó trong lòng bàn tay, một mình nằm trên giường ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đỉnh giường hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ. Đến sau nửa đêm thì dứt khoát rời khỏi khách điếm, định ra ngoài đi dạo giải sầu, vậy mà bất tri bất giác liền tới cửa cung.

Vẫn quen cửa quen nẻo nhảy vào, vẫn không có quá nhiều ngự lâm quân canh gác.

Nghe được tiếng bước chân, Sở Uyên mở mắt, nhưng không xoay người lại.

” Biết là ta ư?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống mép giường.

Sở Uyên quay đầu nhìn hắn: ” Làm sao vậy?”

” Không có gì, chỉ là ngủ không được.” Đoạn Bạch Nguyệt.

Sở Uyên cười: ” Cho nên liền chạy tới quấy rầy người khác ngủ à?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta mang theo rượu tới.”

Sở Uyên ngồi dậy: ” Rượu gì?”

“Vân Quang.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hơi mãnh liệt một chút.”

” Cũng là ngươi cất hay sao?” Sở Uyên đưa tay.

Đoạn Bạch Nguyệt mở túi rượu bên hông ra đưa qua cho hắn.

Sở Uyên uống thử một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày: ” Loại rượu này uống nhiều sẽ hại thân.”

” Cho nên cũng chỉ mang theo một bình này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu lúc nào trằn trọc không ngủ được thì có thể lấy ra giải sầu.”

Sở Uyên lắc đầu: ” Không cho phép uống, sau này cũng không được uống nữa.”

” Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng không cố chấp, ban đầu hắn cũng không phải muốn đến đây để uống rượu.

” Nói đi, nhất định đã xảy ra chuyện.” Sở Uyên đặt túi rượu sang một bên. ” Thế nào?”

“Đêm nay Đốt Tinh lại phát sáng nữa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt do dự nói.

Sở Uyên không hiểu: ” Vì sao?”

“….” Đoạn Bạch Nguyệt thực sự không muốn nhắc tới Đồ Bất Giới.

Sở Uyên nhíu mày: “Không tốt sao?”

” Cũng không phải không tốt, chỉ là không thoải mái trong lòng thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, đem mọi chuyện tổng thể nói lại một lần.

Sở Uyên: “…”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”

” Có phải là vì ta và thân thích của ngươi đều đã từng tiếp xúc với người của Triều Nhai không?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lập tức phủ nhận: ” Hắn không phải là thân thích của ta!”

Sở Uyên đấm một cái vào ngực hắn: ” Nửa câu sau!!!”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Cũng có thể.” Nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

” Như vậy thì, dạo trước Trại Phan An nói người có thể làm Đốt Tinh phát sáng đều đã chết ở Triều Nhai, chuyện này có thể tạm thời cho qua rồi.” Sở Uyên nói: ” Đúng rồi, ta đã sai người đi thăm dò rồi, Tri phủ đang tại vị ở Thương Nam Châu tên là Dư Thư, từng bước thăng chức từ huyện lệnh thành tri phủ, tuy thành tích không tính là nhiều nhưng cũng không có lỗi gì lớn, xem các ghi chép cũng không nhìn ra manh mối nào cả.”

“Dư Thư.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Được, ta sẽ đi thăm dò.”

Sở Uyên lại nằm xuống giường: ” Bây giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi, còn chuyện gì để nói nữa không?”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Không tức giận sao?”

” Cũng không phải tiểu hài tử.” Sở Uyên buồn cười.

“Vậy hả?” Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào bên cạnh hắn: ” Vậy thì làm chút chuyện người lớn nha?”

Sở Uyên nằm trên giường duỗi người, lười biếng nói: ” Tứ—-“

Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: ” Hỉ.”

Sở Uyên chui đầu vào chăn rúc rích cười.

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, cũng cười theo, nhưng trong lòng lại thở dài.

” Tứ Hỉ đã nghỉ ngơi rồi, sau này đổi người khác canh cửa.” Gương mặt Sở Uyên có chút hồng hào: ” Chuyên phụ trách phạt ngươi tới lãnh cung.”

” Ta mới không tới lãnh cung, chỉ ở chỗ này cùng ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn: ” Nếu trở về tây nam rồi, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.”

Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ.

” Tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nằm xuống bên cạnh hắn: ” Ngủ đi, ta ở cùng ngươi.”

Sở Uyên nhẹ giọng hỏi: ” Khi nào trở về tây nam?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ít nhất cũng phải chờ điều tra rõ ràng chuyện Triều Nhai và Đốt Tinh, còn Lan Nhất Triển và núi Ngọc Quan nữa, nếu Trại Phan An bày Đốt Tinh cục là vì muốn dụ hắn hiện thân thì chắc chắn hắn có liên quan mật thiết đến Đốt Tinh.”

” Cần bao lâu?” Sở Uyên lại hỏi.

” Cái này thì không nói trước được.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay hắn đưa lên môi mình: ” Nhanh thì ba tháng năm tháng, chậm thì ba năm năm năm, chậm hơn nữa thì ba mươi năm năm mươi năm, đến lúc đó ta không làm Tây Nam Vương nữa, mang ngươi đi cưỡi ngựa xem hoa, dùng mấy thập niên tiêu dao khoái hoạt này bù lại tất cả những gì đã qua.”

Vành mắt Sở Uyên đột nhiên nóng lên, cười cười muốn che giấu, nói: ” Ba mươi năm mươi năm nữa, ngươi đã là lão nhân rồi.”

” Vậy thì thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi cũng già rồi, chúng ta đều không chê được nhau.”

Sở Uyên đưa tay đẩy hắn ra, muốn xoay người lại thì bị kéo một cái, lảo đảo ngã vào trong ngực hắn.

………………….

Trong điện rất an tĩnh, không ai nói thêm điều gì.

Cảm nhận được trước ngực mình một mảng nóng ướt, Đoạn Bạch Nguyệt càng ôm chặt người kia hơn.

Ngoài phòng mưa như trút nước, ánh nến bị gió len vào thổi tắt, trong bóng tối dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau.

Đoạn Bạch Nguyệt biết, mình không chỉ muốn có chừng này, nhưng cũng hiểu nếu bây giờ có được càng nhiều, thì tương lai lại càng không muốn rời đi.

Dù sao với thân phận của hai người, cho dù tâm ý tương thông, muốn phù trợ, giúp đỡ lẫn nhau thì được, nhưng nói đến chuyện có thể nắm tay cùng sống cùng chết thì quả thật là quá xa xỉ.

Không biết qua bao lâu, người trong lòng cuối cùng cũng hít thở đều đều.

Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, sau đó lại ôm người vào lòng.

Đôi môi nhàn nhạt quét qua.

Một người làm như vô ý.

Một người làm như chưa tỉnh.

Ba ngày sau, Đoạn Bạch Nguyệt mang theo Đoạn Dao cùng nhau khởi hành tới Thương Nam Châu.

Nam Ma Tà cũng dẫn theo Đồ Bất Giới cùng nhau tới núi Ngọc Quan tra xét nguồn gốc mọi chuyện.

Nổi danh nhất Thương Nam Châu chính là hoa mẫu đơn và hoa thược dược, nở rộ khắp thành trấn vô cùng tươi đẹp. Vừa vào thành, Đoạn Dao đã cực kì cao hứng, tính toán xem buổi tối phải đi nơi nào chơi trước.

Đoạn Bạch Nguyệt tới tiểu lâu kêu một bàn thức ăn, lại gọi thêm một lồng bánh bao nhân đậu, cố ý bỏ gấp đôi bạc bảo tiểu nhị nặn bánh bao thành hình con cóc. ( mọi người nhớ em Tử Thiềm Thừ chớ:)))

Đầu bếp đứng trước tấm thớt, hồi tưởng lại hình dáng con cóc ngoài đồng tận lực nặn, thuận tiện cảm khái khách nhân bây giờ thật sự là càng ngày càng khó hầu hạ, mấy ngày trước Truy Ảnh Cung chủ muốn nặn thành thỏ thì thôi đi, cư nhiên còn có người muốn nặn thành cóc.

Đúng là sở thích kì lạ.

” Ngoan, ngươi xem, hình dạng ngươi thích nhất này.” Đoạn Bạch Nguyệt đem bánh bao nóng hổi đưa cho hắn.

Đoạn Dao cảnh giác nói: ” Lại muốn trộm cái gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người.”

Đoạn Dao: ” Ngươi bắt ta đi trộm người???”

Thanh âm hơi lớn, khiến người ngồi các bàn xung quanh đều nhìn sang, rối rít chậc chậc đúng là thói đời càng ngày càng đi xuống, loại sự tình như trộm nam tử mà cũng có thể nói ra miệng được.

…………………

” Ngươi xem đi!!” Đoạn Dao phẫn nộ, ở dưới bàn đưa chân đá hắn một cước.

” Ta nói thật.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cảnh Lưu Thiên của Phi Loan Lâu, ngươi biết hắn không?”

“Ta làm sao mà biết.” Đoạn Dao cắn một ngụm bánh bao.

Tây Nam Vương cảm thấy có chút khổ não.

Bởi vì hắn cũng không biết.

Còn chuyện vì sao hôm trước phải nói ‘biết’…này còn phải xem người hỏi là ai. Người yêu mở miệng nhờ, đừng nói là Cảnh Lưu Thiên, cho dù là Diêm La Vương thì tất nhiên cũng phải ‘biết’ rồi.

” Ngươi muốn quen biết với Phi Loan Lâu chủ cũng đâu cần phải dẫn người tới trộm?” Đoạn Dao nói: ” Đưa một bái thiếp tỏ rõ thân phận tới đó, còn sợ bị đối phương đóng cửa từ chối tiếp đón hay sao?”

” Phi Loan Lâu ba tháng mới mở cửa đón khách một lần, chỉ nhận mười mối làm ăn, lần gần đây nhất là một tháng trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy phá vỡ quy củ.”

” Phức tạp như thế?” Đoạn Dao nhíu mày, sau đó oán giận: ” Nếu đã không quen biết hắn thì tại sao ngươi lại không phái người đi trước thăm dò một chuyến rồi tới sau.” Phong trần mệt mỏi đi nhiều ngày trong tiết trời nóng nực như vậy, nếu là đi một chuyến phải về tay không thì chẳng phải quá lỗ rồi sao?

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Câm miệng!”

Đoạn Dao: “…”

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: ” Đêm nay tới Phi Loan Lâu một chuyến, xem thử người có ở nhà hay không trước đã.”

Đoạn Dao nhân cơ hội đả kích: ” Đoán chừng đã sớm đi rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt liền đánh vào đầu hắn một cái.

Dù sao cũng không có Kim thẩm thẩm ở đây, không ai mắng.

………………

Sau khi ăn hết một bàn thức ăn lớn, Đoạn Dao mỹ mãn vắt người lên cửa sổ nhìn xuống đường phố phía dưới, rồi lại nghi hoặc hỏi: “Những người này kéo nhau đi đâu vậy a?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn lướt qua, chỉ thấy dân chúng đang kéo nhau chạy về một hướng. Vì vậy thuận miệng nói: ” Gần đây có hội hoa mẫu đơn đó.”

” Không giống như muốn ngắm hoa, ai lại ngắm vào buổi tối.” Đoạn Dao nói: ” Huống hồ nhìn sắc mặt của dân chúng cũng không giống có chuyện gì tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.

Sự thực chứng minh, cũng đích xác không phải là chuyện tốt.

Bởi vì một canh giờ trước, có người phát hiện Tri phủ của Thương Nam Châu là Dư Thư đã bỏ mạng ly kì trong thư phòng ở phủ nha.

Đoạn Dao nói: ” Xem ra có người nhanh chân hơn chúng ta một bước rồi.”

“Đi.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy bội kiếm: ” Tới xem chuyện gì xảy ra trước đã.”

Quan binh đã sớm vây quanh phủ nha, dân chúng cũng bao vây bên ngoài hỏi thăm sự tình. Đoạn Bạch Nguyệt cùng Đoạn Dao từ tiểu viện phía sau nhảy vào phủ, bên trong có không ít người, trừ gia quyến của Dư Thư ra thì còn có quan binh và ngỗ tác, la hét inh ỏi, không nhìn ra manh mối gì.

Ngỗ tác: chính là người khám nghiệm tử thi á, chương nào đó có nói một lần rồi.

” Buổi tối trở lại đi.” Đoạn Dao nói.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cùng hắn rời khỏi phủ nha, đi qua ba con phố thì Đoạn Dao nhíu mày: ” Có người theo đuôi?”

” Lúc này mới phát hiện ư?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ở phủ nha đã bị theo dõi rồi, nhưng mà cũng không sao.”

Đoạn Dao đột ngột xoay người lại.

Một bạch y nam tử tay cầm chiết phiến đang đứng, cũng không hề trốn tránh mà chỉ lạnh lùng nhìn hai người.

” Bạch y ngọc phiến, có lẽ chính là Phi Loan Lâu chủ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thất lễ!”

“Các hạ là ai?” Cảnh Lưu Thiên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: ” Người của Tây Nam Phủ.”

” Tây Nam Phủ, Đoạn Vương gia ư?” Cảnh Lưu Thiên nhíu mày, người trước mắt này phong thái thì cũng giống, nhưng bảo kiếm trong tay thì lại quá mức tầm thường, kém xa Liệt Vân Đao mà giang hồ vẫn thường đồn đãi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thực không dám giấu diếm, chuyến này Bổn Vương tới đây chính là vì muốn bái kiến Cảnh Lâu Chủ, không ngờ lại gặp mặt trong tình cảnh này.”

Cảnh Lưu Thiên hỏi: ” Cái chết của Dư Thư có liên quan gì đến Vương gia không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

Cảnh Lưu Thiên nhắc nhở: ” Nếu thật sự không liên quan thì tại hạ cũng rất nguyện ý mời Vương gia tới Phi Loan Lâu uống chén rượu. Nhưng nếu là có liên quan, Dư Thư lại là khách nhân của ta, khách nhân vô cớ bị giết hại, tất nhiên ta sẽ điều tra làm rõ chân tướng.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” So với Cảnh Lâu Chủ, Bổn Vương càng không muốn chuyện này xảy ra, bởi vì còn có chuyện chưa kịp hỏi hắn.”

Cảnh Lưu Thiên hỏi: ” Chuyện gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Về đám người mặc áo bào màu đen.”

Cảnh Lưu Thiên lắc đầu: ” Tham niệm quá nặng, chỉ sợ lại lầm đường lạc lối.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: ” Hình như Cảnh Lâu Chủ biết không ít chuyện, có lẽ Bổn Vương đã tìm đúng người rồi.”

Cảnh Lưu Thiên nói: ” Vương gia hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là muốn mời Vương gia uống chén rượu, còn nếu muốn làm ăn thì hai tháng sau trở lại đi.”

” Vừa rồi lâu chủ cũng nói muốn điều tra rõ ràng chuyện Dư Thư bị ngộ sát.” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: ” Đúng lúc ta đến đây cũng có phân nửa nguyên do là vì Dư Thư, vì sao không thể hợp tác với nhau được?”

” Tại sao Dư Thư lại có thể chọc đến Tây Nam Vương?” Cảnh Lưu Thiên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt thẳng thắn nói: ” Thật ra cũng không phải hắn chọc đến ta, mà là chọc đến người ta yêu.”

Đoạn Dao thầm nghĩ, à, thì ra là Thẩm tướng quân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất